Thứ Tư, 13 tháng 3, 2013

Mùa Em Xa Anh - Ngần Vy

Mùa Em Xa Anh - Ngần Vy
[m]http://mp3.zing.vn/bai-hat/Mua-Em-Xa-Anh-Ngan-Vy/IW986F0I.html[/m]
Mùa Em Xa Anh - Ngần Vy
“Nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu có nỗi nhớ anh ở đầu sông em cuối sông, còn anh và em ở hai đầu nỗi nhớ của đoàn tàu Thống Nhất”
Cách nhau 600km, khoảng cách này không quá xa nhưng cũng chưa đủ gần để một lần anh chạm tay vào mái tóc em, hôn lên mắt em, vuốt má phính của em.... Chưa đủ gần để cho ngọn lửa tình yêu bùng cháy...
Nơi anh rất hiếm thấy mùa đông. Anh bảo sẽ ra Bắc để cùng em cảm nhận cái lạnh của mùa đông, cũng chính là cảm nhận sự ấm áp khi cùng một nơi, cùng một bầu trời và cùng một hơi thở. Em cũng mong được sà vào lòng anh giữa thành phố màu xanh, giữa gió biển mát lạnh và đón bình minh đầy sức sống. Và chúng ta cùng mơ…
Em trẻ con, vô tư và hay mơ mộng. Một chút nắng vàng hiếm hoi giữa mùa đông cũng bắt gặp nước mắt em rơi. Tóc em dài vừa chấm ngang lưng, đủ để xúng xính tết vài sợi nhỏ xinh. Anh bảo Em má phính có nụ cười tươi mát. Từ cái nhìn tinh tế làm tim e thấy rung rinh. Lần đầu tiên có nhiều ý nghĩ khi người khác khen mình đến vậy.Em quê Nghệ và em có cái gì đó rất Nghệ - anh thường nói như vậy. Cái chất Nghệ trong em vẫn chảy, từ giọng nói đến tính cách em biết mình quê mùa lắm. Nhưng với em “Chính cái quê này em muốn giữ làm của riêng, để xiêu lòng biết bao chàng trai không biết nhớ” .
Tình cảm trong em lớn dần theo từng giây từng phút. Nhưng rồi điều gì đến nó cũng sẽ đến. Một chút vô tình hay cố ý anh bắt đầu xa em. Hàng ngày không còn những SMS chúc ngủ ngon, chúc ngày mới tốt lành, hay hỏi han lúc rảnh rỗi. Tim em chưa đủ lớn để chấp nhận đối diện, nhưng đủ nhảy cảm để biết “có gì đó không ổn”.
Đời thật lắm bất ngờ đúng không anh. Khi giữa chúng ta là một người bạn từ rất lâu rất lâu rồi. Cô bạn bé nhỏ có cái tên rất hay - Hà Tiên . Đến lúc này em vẫn mong em tin tưởng anh ít đi một chút, và nhảy cảm thêm chút nữa. Cô bé ngốc – em thích gọi bé đó như vậy đấy. Vì em bé ngốc ngếch nên nhận hết sự tổn thương về mình. Có thể em vô tình xuất hiện để có thêm một ngày nữa cô bé buồn.
Anh không hề biết đến cuộc nói chuyện của 2 chị em. Và dường như không còn đủ sức quan tâm xem tại sao em khác lạ. Vì chính anh cũng khác lạ… Có lẽ thế, nhưng cũng có thể có lí do khác. Tại sao em không hỏi anh? Tại sao e thấy bình yên đến lạ???
Không phải tình yêu trong em không đủ lớn để cáu giận hay ghen tuông trách cứ. Mà nó đủ lớn để hiểu rằng em là người đến sau, và em hiểu em không nên để cô bạn bé nhỏ của chúng ta buồn. Và cũng vì tim em yếu lắm, em sợ lần nữa yêu thương gây đau khổ cho tất cả chúng ta.
Em lựa chọn rời xa anh, xóa tất cả sms yêu thương mà e xem là báu vật, xóa số điện thoại, invi nick yahoo và khách sáo lúc nói chuyện cùng tất cả mọi người… Món quà cuối em lựa chọn tặng anh là một cành Violet. Lúc đó em nghĩ và muốn gửi gắm sms yêu thương cuối cùng “em sẽ yêu anh nhiều hơn ngày hôm qua nhưng chắc chắn sẽ ít hơn ngày mai”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét